Có những ph.ận người phụ nữ th.iệt th.òi đến mức khiến ai cũng x.ót x.a

Ở một góc nhỏ của tỉnh Đắk Lắk, có một người phụ nữ tên L.T.C.M, năm nay 27 tuổi. Cuộc đời chị không may mắn như bao người khác, bởi chị mang trong mình căn bệnh tâm thần. Ngôi nhà nơi chị sống chỉ là một căn nhà bỏ hoang, không điện, không nước, tường loang lổ, và cuộc sống của chị cứ trôi qua lặng lẽ trong góc tối ấy.
Gia cảnh của chị cũng chẳng khá hơn. Mẹ thì phải vào Sài Gòn mưu sinh bằng nghề bán vé số, ba thì ít nói, lầm lũi cả ngày. Bà nội chị thì cũng bệnh, tinh thần không còn minh mẫn. Cả gia đình đều khốn khó, chẳng đủ sức chăm sóc cho ai, và chị – người con gái bất hạnh – dường như bị cuộc đời lãng quên.
Rồi một ngày nọ, nhóm thiện nguyện của chị Đào Thị Tùng Linh biết đến hoàn cảnh của chị và đến thăm. Khi được các anh chị đưa đi kiểm tra sức khỏe, mọi người mới biết chị đang mang thai đã được 27 tuần tuổi. Cả gia đình chị đều không ai hay biết từ trước.
Khi được hỏi, chị chỉ ngây thơ nói vài lời thật thà khiến ai cũng thấy thương:
“Trời ơi, em mà biết thì em bắt nói rồi… chứ còn đâu mà để bụng vầy…”
Từng lời kể rời rạc, ngây ngô của chị khiến người ta không khỏi xót xa. Không ai trách, chỉ thấy thương cho một người phụ nữ thiệt thòi, ngây dại giữa cuộc đời nhiều chông chênh.
Giữa cuộc đời nhiều bất công này, hình ảnh người phụ nữ ngờ nghệch ấy – ngồi co ro trong căn nhà trống, bụng mang dạ chửa mà vẫn nở nụ cười ngây dại – khiến ai chứng kiến cũng phải lặng người. Không chỉ là nỗi thương cho một phận đời, mà còn là nỗi đau cho những số phận yếu thế bị bỏ lại giữa nơi từng là chốn bình yên nhất của đời mình.
Nguồn: Đào Thị Tùng Linh