Một miếng sầu riêng chưa kịp mua, một lời thương chưa kịp nói – để lại cả một đời tiếc nuối của người chồng nghèo thương vợ đến tận cùng

Ông cụ đã 103 tuổi, mái tóc bạc trắng như mây trời cuối thu, lưng còng oằn xuống theo năm tháng. Mỗi buổi chiều, người ta lại thấy ông lom khom bên những đống rác ven đường, nhặt từng chai nhựa, từng lon bia, gói ghém trong cái bao cũ sờn rách. Hỏi ra mới biết, ông không đi xin, cũng chẳng đi bán cho riêng mình – ông nhặt ve chai chỉ để dành từng đồng lẻ, mong một ngày đủ tiền mua cho vợ một miếng sầu riêng.


Bà cụ hơn 90 tuổi, bệnh tật, yếu lắm rồi. Cả hai ông bà nương tựa nhau qua bao năm tháng, không nhà cửa, đêm đến chỉ biết chui vào gầm cầu, lấy manh chiếu cũ làm chăn, nắm tay nhau mà ngủ. Giữa những đêm lạnh, bà hay thỏ thẻ: “Ước gì được ăn một miếng sầu riêng, lâu lắm rồi chưa được nếm lại mùi đó…” Ông chỉ im lặng, nắm chặt tay bà, giấu nước mắt sau nụ cười hiền.

Mấy hôm nay, ông bảo với người đi đường: “Tôi ráng nhặt thêm vài hôm nữa, chắc đủ tiền mua cho bả một miếng nhỏ thôi, để bả vui lòng…”
Một ước mơ bé nhỏ đến tội nghiệp – chỉ là một miếng sầu riêng, nhưng chứa trong đó cả một đời yêu thương, nhẫn nại, và hy sinh của hai con người già yếu giữa dòng đời tấp nập.
Ai đi ngang qua gầm cầu, thấy hai mái đầu bạc nằm cạnh nhau, chăn mỏng che không kín, mới thấy tình yêu thật sự chẳng cần gì lớn lao. Chỉ cần có nhau, dù nghèo đói, vẫn thấy ấm lòng.


Và người ta chẳng cầm nổi nước mắt khi nghe ông nói khẽ:
“Tôi chỉ sợ mình không kịp mua cho bả miếng sầu riêng trước khi bả đi..”
Thế nhưng giờ bà đã đi xa, để lại ông cùng ước nguyện nhỏ bé chưa kịp trọn – một miếng sầu riêng cho người thương cả đời bên cạnh. 💔
Nguồn: Trái tim 77