
Ở một góc nhỏ của tỉnh Đắk Lắk, có người phụ nữ tên Nguyễn Thị Thúy Kiều, cuộc đời chị là chuỗi những ngày dài gắn với bệnh tật, nghèo khó và tình mẫu tử đầy nước mắt.
Bốn năm trước, khi bệnh tật khiến cơ thể yếu ớt, chị Kiều bị một người đàn ông lừa dối rồi bỏ rơi khi biết chị mang thai. Một mình sinh con, chị vừa làm mẹ vừa làm cha, vừa là điểm tựa duy nhất cho đứa trẻ bé bỏng.

Người mẹ già của chị, tuổi đã cao, trí nhớ không còn minh mẫn, lại mang bệnh khớp. Dù từng được mổ nhờ chương trình từ thiện, bà vẫn ngày ngày nhặt ve chai, đi xin từng đồng để lo thuốc men cho con và cháu.

Khi chị Kiều phát bệnh nặng, bà đã bán ngôi nhà duy nhất – tài sản còn sót lại của cuộc đời – để có tiền chạy chữa. Từ ngày ấy, hai mẹ con sống tạm bợ dưới chân cầu bệnh viện, đến khi được người tốt cho ở nhờ trong một căn nhà bỏ hoang.
Ba thế hệ phụ nữ – bà, mẹ và đứa bé – dựa vào nhau giữa dòng đời nghiệt ngã. Họ chẳng có gì trong tay: không nhà, không tiền, không chồng, không cha – chỉ có tình thương và niềm tin nhỏ nhoi vào phép màu.

Rồi một ngày, chị Kiều yếu dần. Căn bệnh tiểu cầu và tim khiến chị phải nằm liệt giường. Còn đứa con gái mới bốn tuổi thì suốt ngày quẩn quanh bên giường bệnh, sợ hãi nhìn mẹ thoi thóp.

Khi thấy mẹ đau em khóc, đôi tay nhỏ nắm chặt tay mẹ, miệng khóc nghẹn

“Cứu mẹ con…”
Tiếng khóc ấy khiến cả phòng bệnh lặng đi. Một tiếng gọi vừa ngây thơ, vừa xé lòng – như lời khẩn cầu của một sinh linh bé chưa kịp hiểu hết nỗi khổ của cuộc đời.
Bên ngoài phòng bệnh, người mẹ già lại ngồi tựa tường, bàn tay run run đếm từng đồng lẻ – tiền nhặt được từ những ngày rong ruổi ngoài chợ, dành dụm cho con gái và cháu ngoại.
Giữa thế giới vội vã này, vẫn còn những số phận nhỏ bé chỉ mong một điều giản dị: được sống, được mẹ nắm tay, và được gọi hai tiếng “mẹ ơi” thêm một lần nữa.
Nguồn: Đào Thị Tùng Linh | Lưu Nguyễn Cẩm Tiên